Thursday, August 31, 2006

Vietnamese poems

Ðôi Dép

(thơ Nguyễn Trung Kiên)

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều chở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng mọi người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia…




Những phút xao lòng

(thơ Thuận Hữu)

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được

Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng.

Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

Sau những lần nghĩ đâu đâu, mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn

Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng!




Live in America, speak American, think American but still enjoy Vietnamese beauty

Tuesday, August 22, 2006

I miss you


Hey guys,

I am sitting here in this room and it is around mid-night. I have a couple problems to solve and suddently I miss you all.

I miss the time that we spent together to complete the program called MemoryCompiler. How many nights did we spend together to have it delivered on time? I could not remember and I don't really care. The only thing that was important to me was the friendship that we developed through that time.

I miss the time that we spent to watch soccer games. I miss the time that we all got drunk after some one's birthday party. I miss the time that the whole group went out. I miss all the Karaoke parties that we had together. I miss every morning that we had the whole group together, joked around and ate fruit.

I miss the group of friends was called Software Team. Some said that they suck, some others said that they were friendly. I don't care whatever others said. I know that we care for each others and all of you guys are wonderful friends.

Thank you guys, it is my honor to have all of you as my friends.

Monday, August 14, 2006

I love Robert Frost






THE ROAD NOT TAKEN
Two roads diverged in a yellow wood,
And sorry I could not travel both
And be one traveler, long I stood
And looked down one as far as I could
To where it bent in the undergrowth;

Then took the other, as just as fair,
And having perhaps the better claim,
Because it was grassy and wanted wear;
Though as for that the passing there
Had worn them really about the same,


And both that morning equally lay
In leaves no step had trodden black.
Oh, I kept the first for another day!
Yet knowing how way leads on to way,
I doubted if I should ever come back.

I shall be telling this with a sigh
Somewhere ages and ages hence:
Two roads diverged in a wood, and I--
I took the one less traveled by,
And that has made all the difference.





STOPPING BY WOODS ON A SNOWY EVENING
Whose woods these are I think I know.
His house is in the village though;
He will not see me stopping here
To watch his woods fill up with snow.

My little horse must think it queer
To stop without a farmhouse near
Between the woods and frozen lake,
The darkest evening of the year.

He gives his harness bells a shake
To ask if there is some mistake.
The only other sound's the sweep
Of easy wind and downy flake.

The woods are lovely, dark and deep,
But I have promises to keep
And miles to go before I sleep.
And miles to go before I sleep.

We don't need to say anything, Robert Frost said it all.

Friday, August 11, 2006

Saigon revisit



June-08-2006

It was almost 4 years since the day that I left Saigon (Augurst-01-2002). Not many thing can feel better than hugging your family's members after that so many years.

Mom - Dad, I love you.
Brothers, I am so proud of you.

I have 20 days in Saigon so let start the party.

One of the best days



May-06-2006

Graduation day! It feels good to know that you have a chance to stop working in factory. It is a complement for all of the tough time that I had been through.

The best gift that I gave to people who were/are supporting me.

For every square inches of my degree, I earned it.
Any protest ? Listen to my back and my legs for months that I slept in my truck. And also listen my stomach for months that I only ate cracker for lunch and dinner.


Thank you Dad, Mom, Brothes and my sweet-heart. I went throught tough time with your love.